Ngẫm về những điều chưa biết, thì cảm thấy bế tắc thực sự. Có lẽ người ta gọi là khủng hoảng tuổi trung niên cũng nễn.
tìm trong kí ức những điều tốt đẹp, để rồi thở dài rằng nó đã quá và sẽ chẳng thể nào quay lại. Ở từng thời điểm, chúng ta suy nghĩ về những điều khác nhau. Cảm giác mất mát về những cái đã có sẽ tồn tại ửo sau đó. Dẫu biết đó chẳng phải là những gì hoàn hảo, nhưng ít nhất cũng được gọi là có gì đó so với chẳng có gì. Cảm giác này có thể gọi là tiếc nuối. Và cuối cùng, cái cảm giác bất lực , ngồi so sánh cuộc sống của mình với những người xung quanh mới là thứ đáng sợ nhất.
Sợ rồi không biết sẽ thế nào, ra làm sao. Sợ rằng mình có phải đang tụt dần vào nhóm những người phía dưới hay không? Sợ rằng rồi mình sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh thế nào.
Đôi lúc chợt buồn là những người quan tâm mình chân thành cũng từ từ bỏ mình đi mãi mãi thật sớm. Phải chăng đó là định mệnh của mình nhỉ.
Rồi có những lúc muốn làm nhiều thứ nhưng bản thân thấy bất lực.
Sống suy cho cùng là vì điều gì. Vì là sống và sống thôi